Nơi Đó Gọi Là "Gia Đình"
4 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nơi Đó Gọi Là "Gia Đình"
Tôi bước nhẹ nhàng trên con đường đất. Nó đã quen thuộc với cả tuổi thơ tôi. Hai bên đồng lúa đang thời con gái thơm ngan ngát. Gió thổi miên man khiến những sóng lúa đổ xô vào bờ, xanh bát ngát. Bình yên quá. Con đường bụi vàng màu đất khi có người đi xe máy ngang qua. Con đường đưa tôi về nhà. Đưa tôi về tổ ấm mà bao ngày xa quê tôi mong ước, khao khát, chờ đợi. Đôi mắt rưng rưng. Bao lần rồi, đã lớn từng này… Vậy mà tôi cứ thế, chẳng thay đổi. Những cảm xúc trong tôi về nơi này vẫn mãi như vậy, thân quen nhưng cũng mới mẻ lắm.
. Mẹ tôi mắng:
- Sao không gọi ai ra đón?
- Con muốn tự đi về mà, gần ngay đây…
Mẹ biết tình tôi nên không nói gì thêm.
Tôi muốn đi con đường đó. Cái cảm giác êm ái, thân thương cứ tiến gần lại, gần lại mãi. Ngôi nhà dần hiện ra sau những dặng cây giày đặc… Tôi yêu tất cả những gì thuộc về nơi này.
Tuổi thơ trôi qua không bình yên. Nhưng nó đã dậy tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, tự biết đứng dậy sau khi vấp ngã… Và chẳng thể dựa dẫm vào ai. Nơi những cơn gió nhẹ nhàng, những cơn mưa lất phất, những cái nắng dịu dàng đã làm bạn với tôi cả một thời thơ bé. Nhưng cũng không ít lần bão đến, nước ngập đồng, nắng gay gắt… Tôi lại thích những khi trời giận dữ như vậy. Nó như sự trừng phạt của thiên nhiên với con người. Cũng bởi con người không biết quý trọng những gì mình được tự nhiên ban phát. Mẹ nói tôi quá lạnh lùng. Nhưng mẹ cũng biết ngoài cái vỏ bọc lạnh lùng ấy là một tâm hồn yếu đuối dẽ bị tổn thương.
Tôi chia tay anh- tình yêu đầu tiên của mình vào một buổi chiều trời không mưa, cũng chẳng nắng. Bình thường, tôi sẽ coi đây là một buổi chiều lý tưởng để đi lang thang một mình, trên những con đường trải nhựa dày đặc bụi bẩn, dưới những tán cây đồ sộ bao dung. Nhưng tôi đã chọn chiều nay để chia tay. Không phải tôi giận anh, không phải anh làm gì sai khiến tôi buồn, khiến tôi không thể tha thứ. Mà chỉ vì tôi không còn yêu. Tình yêu kết thúc khi nó ngừng lớn lên. Tôi không thể giả vờ yêu người mà mình đã không còn tình cảm nữa. Anh buồn. Dĩ nhiên vì anh còn yêu tôi lắm.
Tôi lại về quê để tránh sự níu kéo, rằng buộc của anh. Tôi về quê để tìm một khoảng lặng cho cả hai có thể suy nghĩ… Về quê để tìm lại ý nghĩa của hai chữ: Tình yêu.
- Đừng vô tâm như thế tiểu thư ạ.
Mẹ hay nói với tôi bằng cái giọng ấy. lạnh nhưng đầy quan tâm. Tôi cười:
- Con cũng đã yêu mà mẹ.
- Khi nào yêu thật, con sẽ không gọi đó là tình yêu đâu.
Tôi không nói gì thêm, tôi biết mẹ nói đúng.
Tôi sẽ lại tha thẩn ra vườn, nhìn mấy con gà chọi nhau. Đôi khi, chúng nó cũng dồn tôi chạy tung toé. Tôi lại thẩn tha tìm sâu sau những cái lá non mơn mởn ở chậu cây cảnh của bố và gào toáng lên:
- Eo ôi con sâu to quá bố ạ.
Bố tôi sẽ lại đi từ trong nhà ra, bắt con sâu vứt xuống vườn dưới cho lũ gà tranh nhau. Em gái bảo tôi tiểu thư quá. Không phải như vậy. Tôi sẵn sàng làm nhiều việc mà bất kể những người bần cùng nhất nào có thể làm. Nhưng tôi sợ những động vật thân mềm, có lông như thế… Đặc biệt, cái cảm giác được làm nũng để thấy mình vẫn chưa lớn thật hạnh phúc. Phải, tôi vẫn còn bé lắm.
Tôi ôm chầm lấy mẹ
- Con đã thực sự yêu.
Mẹ tôi vuốt mái tóc xoăn tít. Vậy là sau bao lần đùa cợt, giờ tôi cũng đã sẵn sàng để yêu một ai đó.
- Thằng nào mà xấu số vậy?
- Mẹ này…
Tôi vờ giận dỗi khiến mẹ cười. Tôi vẫn bé bỏng lắm trong vòng tay mẹ. Bố thì nhìn đăm chiêu. Bố nghĩ gì? Tôi không hiểu. Tôi chưa khi nào biết bố nghĩ gì. Với tôi, bố là một thế giới đầy bí mật, nhưng tôi không có đủ dũng cảm để khám phá thế giới đó. Bố con chỉ gần gũi nhau khi tôi gào lên:
- Bố ơi, bố lên hiên lấy cho con quả cầu.
- Bố ơi, bố buộc cho con cái chổi.
- Bố ơi, cái giá sách của con bị thủng một lỗ…
Chẳng khi nào bố tôi hỏi nguyên nhân. Bố tôi thừa biết đứa con gái ngốc nghếch của ông đã làm gì. Bố không giận, không mắng mỏ. Chỉ ân cần, ôn tồn. Nhưng bố có đủ sự uy nghiêm khiến chị em tôi sợ, và kính trọng.
Mẹ thì gần gũi hơn. Mẹ nói nhiều bù phần ít nói của bố. Bố với mẹ là cặp đôi hoàn hảo. Tôi không ước sau này tôi sẽ hạnh phúc như bố mẹ bây giờ. Nhưng nhất định, tôi sẽ là cặp đôi hoàn hảo với chồng mình.
Tôi giận người yêu, đùng đùng bỏ về nhà. Mẹ tôi bảo tình yêu như đồ thị hình sin, lúc lên lúc xuống. Tôi học không giỏi toán, và tôi cũng quên rồi, chẳng nhớ sin cos làm sao, nhưng mẹ nói vậy rồi thì chắc là đúng. Tình yêu phải có khi này, khi nọ. Cứ vui mãi, chịu sao nổi. Đó không phải hạnh phúc mà là giả tạo. Tôi chẳng đã từng chán ngấy những ngày bình yên vô vị như thế hay sao. Mẹ không thích người yêu tôi lắm. Nhưng giữa mẹ và anh lại có một thứ tình cảm vô hình gắn kết hai người: Đó là cả hai đều yêu tôi. Dù họ yêu tôi theo những cách riêng nhưng họ đều muốn mang lại cho tôi niềm vui thực sự. Vì vậy, mẹ nhượng bộ. Mẹ quan tâm, hỏi han anh đủ thứ về anh.
Mỗi lần bị tổn thương, nơi đầu tiên tôi nghĩ đến đều là nơi này. Nơi có gia đình đang chờ tôi, Mỗi khi muốn chạy trốn cuộc sống quá khắc nghiệt, dòng đời đổi thay, nhận ra chẳng nơi nào bình yên bằng gia đình, chẳng ai ngoài những người nơi ấy mới thực sự lo lắng cho tôi. Và tôi trở về. Nghỉ ngơi một chút, làm nũng một chút, giận hờn một chút… để biết rằng mình vẫn còn bé lắm, để biết rằng vẫn có người yêu mình nhiều lắm, để biết rằng, dù có phạm phải lỗi gì thì vẫn có người tha thư cho mình. Để tôi có thêm nghi lực vươn lên, có thêm sức mạnh để đối mặt, để tiếp tục đi dù biết rằng con đường trải đầy hoa hồng cùng những gai nhọn. Và cũng để biết rằng, tôi sẽ phải xây dựng một nơi bình yên khác bên người tôi yêu. Sẽ không còn bé nhỏ nữa. Sẽ không còn thường xuyên được nũng nịu nữa… Nhưng trong tim tôi, nơi đó luôn là sức mạnh giúp tôi tiếp tục… Nơi đó gọi là Gia Đình!
. Mẹ tôi mắng:
- Sao không gọi ai ra đón?
- Con muốn tự đi về mà, gần ngay đây…
Mẹ biết tình tôi nên không nói gì thêm.
Tôi muốn đi con đường đó. Cái cảm giác êm ái, thân thương cứ tiến gần lại, gần lại mãi. Ngôi nhà dần hiện ra sau những dặng cây giày đặc… Tôi yêu tất cả những gì thuộc về nơi này.
Tuổi thơ trôi qua không bình yên. Nhưng nó đã dậy tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, tự biết đứng dậy sau khi vấp ngã… Và chẳng thể dựa dẫm vào ai. Nơi những cơn gió nhẹ nhàng, những cơn mưa lất phất, những cái nắng dịu dàng đã làm bạn với tôi cả một thời thơ bé. Nhưng cũng không ít lần bão đến, nước ngập đồng, nắng gay gắt… Tôi lại thích những khi trời giận dữ như vậy. Nó như sự trừng phạt của thiên nhiên với con người. Cũng bởi con người không biết quý trọng những gì mình được tự nhiên ban phát. Mẹ nói tôi quá lạnh lùng. Nhưng mẹ cũng biết ngoài cái vỏ bọc lạnh lùng ấy là một tâm hồn yếu đuối dẽ bị tổn thương.
Tôi chia tay anh- tình yêu đầu tiên của mình vào một buổi chiều trời không mưa, cũng chẳng nắng. Bình thường, tôi sẽ coi đây là một buổi chiều lý tưởng để đi lang thang một mình, trên những con đường trải nhựa dày đặc bụi bẩn, dưới những tán cây đồ sộ bao dung. Nhưng tôi đã chọn chiều nay để chia tay. Không phải tôi giận anh, không phải anh làm gì sai khiến tôi buồn, khiến tôi không thể tha thứ. Mà chỉ vì tôi không còn yêu. Tình yêu kết thúc khi nó ngừng lớn lên. Tôi không thể giả vờ yêu người mà mình đã không còn tình cảm nữa. Anh buồn. Dĩ nhiên vì anh còn yêu tôi lắm.
Tôi lại về quê để tránh sự níu kéo, rằng buộc của anh. Tôi về quê để tìm một khoảng lặng cho cả hai có thể suy nghĩ… Về quê để tìm lại ý nghĩa của hai chữ: Tình yêu.
- Đừng vô tâm như thế tiểu thư ạ.
Mẹ hay nói với tôi bằng cái giọng ấy. lạnh nhưng đầy quan tâm. Tôi cười:
- Con cũng đã yêu mà mẹ.
- Khi nào yêu thật, con sẽ không gọi đó là tình yêu đâu.
Tôi không nói gì thêm, tôi biết mẹ nói đúng.
Tôi sẽ lại tha thẩn ra vườn, nhìn mấy con gà chọi nhau. Đôi khi, chúng nó cũng dồn tôi chạy tung toé. Tôi lại thẩn tha tìm sâu sau những cái lá non mơn mởn ở chậu cây cảnh của bố và gào toáng lên:
- Eo ôi con sâu to quá bố ạ.
Bố tôi sẽ lại đi từ trong nhà ra, bắt con sâu vứt xuống vườn dưới cho lũ gà tranh nhau. Em gái bảo tôi tiểu thư quá. Không phải như vậy. Tôi sẵn sàng làm nhiều việc mà bất kể những người bần cùng nhất nào có thể làm. Nhưng tôi sợ những động vật thân mềm, có lông như thế… Đặc biệt, cái cảm giác được làm nũng để thấy mình vẫn chưa lớn thật hạnh phúc. Phải, tôi vẫn còn bé lắm.
Tôi ôm chầm lấy mẹ
- Con đã thực sự yêu.
Mẹ tôi vuốt mái tóc xoăn tít. Vậy là sau bao lần đùa cợt, giờ tôi cũng đã sẵn sàng để yêu một ai đó.
- Thằng nào mà xấu số vậy?
- Mẹ này…
Tôi vờ giận dỗi khiến mẹ cười. Tôi vẫn bé bỏng lắm trong vòng tay mẹ. Bố thì nhìn đăm chiêu. Bố nghĩ gì? Tôi không hiểu. Tôi chưa khi nào biết bố nghĩ gì. Với tôi, bố là một thế giới đầy bí mật, nhưng tôi không có đủ dũng cảm để khám phá thế giới đó. Bố con chỉ gần gũi nhau khi tôi gào lên:
- Bố ơi, bố lên hiên lấy cho con quả cầu.
- Bố ơi, bố buộc cho con cái chổi.
- Bố ơi, cái giá sách của con bị thủng một lỗ…
Chẳng khi nào bố tôi hỏi nguyên nhân. Bố tôi thừa biết đứa con gái ngốc nghếch của ông đã làm gì. Bố không giận, không mắng mỏ. Chỉ ân cần, ôn tồn. Nhưng bố có đủ sự uy nghiêm khiến chị em tôi sợ, và kính trọng.
Mẹ thì gần gũi hơn. Mẹ nói nhiều bù phần ít nói của bố. Bố với mẹ là cặp đôi hoàn hảo. Tôi không ước sau này tôi sẽ hạnh phúc như bố mẹ bây giờ. Nhưng nhất định, tôi sẽ là cặp đôi hoàn hảo với chồng mình.
Tôi giận người yêu, đùng đùng bỏ về nhà. Mẹ tôi bảo tình yêu như đồ thị hình sin, lúc lên lúc xuống. Tôi học không giỏi toán, và tôi cũng quên rồi, chẳng nhớ sin cos làm sao, nhưng mẹ nói vậy rồi thì chắc là đúng. Tình yêu phải có khi này, khi nọ. Cứ vui mãi, chịu sao nổi. Đó không phải hạnh phúc mà là giả tạo. Tôi chẳng đã từng chán ngấy những ngày bình yên vô vị như thế hay sao. Mẹ không thích người yêu tôi lắm. Nhưng giữa mẹ và anh lại có một thứ tình cảm vô hình gắn kết hai người: Đó là cả hai đều yêu tôi. Dù họ yêu tôi theo những cách riêng nhưng họ đều muốn mang lại cho tôi niềm vui thực sự. Vì vậy, mẹ nhượng bộ. Mẹ quan tâm, hỏi han anh đủ thứ về anh.
Mỗi lần bị tổn thương, nơi đầu tiên tôi nghĩ đến đều là nơi này. Nơi có gia đình đang chờ tôi, Mỗi khi muốn chạy trốn cuộc sống quá khắc nghiệt, dòng đời đổi thay, nhận ra chẳng nơi nào bình yên bằng gia đình, chẳng ai ngoài những người nơi ấy mới thực sự lo lắng cho tôi. Và tôi trở về. Nghỉ ngơi một chút, làm nũng một chút, giận hờn một chút… để biết rằng mình vẫn còn bé lắm, để biết rằng vẫn có người yêu mình nhiều lắm, để biết rằng, dù có phạm phải lỗi gì thì vẫn có người tha thư cho mình. Để tôi có thêm nghi lực vươn lên, có thêm sức mạnh để đối mặt, để tiếp tục đi dù biết rằng con đường trải đầy hoa hồng cùng những gai nhọn. Và cũng để biết rằng, tôi sẽ phải xây dựng một nơi bình yên khác bên người tôi yêu. Sẽ không còn bé nhỏ nữa. Sẽ không còn thường xuyên được nũng nịu nữa… Nhưng trong tim tôi, nơi đó luôn là sức mạnh giúp tôi tiếp tục… Nơi đó gọi là Gia Đình!
Được sửa bởi yen_linh ngày Thu Dec 03, 2009 2:50 pm; sửa lần 1.
yen"._."linh- Thành viên tích cực
- Tổng số bài gửi : 534
Điểm : 1180
Được cám ơn : 5
Join date : 05/10/2009
Age : 36
Đến từ : Phú Thọ
Re: Nơi Đó Gọi Là "Gia Đình"
Nơi đó là bến bờ yêu thương, bài viết của bạn thật xúc động, giàu tình cảm. Mình cảm nhận được có mình trong đó, thật nhiều yêu thương! Gia đình là hạnh phúc, yêu thương! Hạnh phúc mãi nhé bạn yêu!
Trần Thị Thắm- Moderators
- Tổng số bài gửi : 1201
Điểm : 1354
Được cám ơn : 9
Join date : 25/09/2009
Age : 36
Re: Nơi Đó Gọi Là "Gia Đình"
Thấy 2 chứ " bình yên"
T thật sự ko biết về gia đình chuẩn mực là thế nào và cũng chỉ tưởng tượng ra cảnh trí về gia đình đó, nhưng cảm nhận vè gia đình m làm t thấy đó là full house
Đừng bao giờ làm bố mẹ buồn nhé!
Nhưng t vẫn thích m lấy chồng trên Hà Nội cơ, đừng về quê, ko t nhớ m lắm,
T thật sự ko biết về gia đình chuẩn mực là thế nào và cũng chỉ tưởng tượng ra cảnh trí về gia đình đó, nhưng cảm nhận vè gia đình m làm t thấy đó là full house
Đừng bao giờ làm bố mẹ buồn nhé!
Nhưng t vẫn thích m lấy chồng trên Hà Nội cơ, đừng về quê, ko t nhớ m lắm,
Taros- Super Moder
- Tổng số bài gửi : 859
Điểm : 2289
Được cám ơn : 11
Join date : 26/09/2009
Age : 35
Đến từ : Hà Nội
Re: Nơi Đó Gọi Là "Gia Đình"
mình cũng có cảm nhận gia đình là nơi bình yên bởi vì chỉ có gia đình mới cho ta cảm giác tự do thoải mái không phải no sợ và không phải suy nghĩ cuộc sống đó thật hạnh phúc biết bao!chuc bạn luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc............
truonghai- Thành viên mới
- Tổng số bài gửi : 10
Điểm : 10
Được cám ơn : 0
Join date : 30/09/2009
Age : 35
Similar topics
» ĐỊNH NGHĨA TỪ "FAMILY"
» gia đình của tôi
» 10 quy định của bố vợ
» Gia đình tân kỳ
» Ngày lễ gia đình!
» gia đình của tôi
» 10 quy định của bố vợ
» Gia đình tân kỳ
» Ngày lễ gia đình!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Wed May 28, 2014 1:56 pm by sachhaystore
» Đăng kí làm thành viên CLB Đọc Sách
Fri Dec 14, 2012 3:38 pm by vuongthihoan18
» noi dung buoi sinh hoat 12-12
Thu Aug 23, 2012 8:27 pm by Newstar_vcu
» Hội thảo Đọc sách thời đại công nghệ số- giao lưu với tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng
Thu Aug 09, 2012 4:16 pm by ngocsieu
» Thái Hà Books tổ chức ngày hội "Đọc sách miễn phí"
Thu Aug 09, 2012 4:08 pm by ngocsieu
» Người nam châm- Cuốn sách có sức nặng ghê gớm
Sat Jul 28, 2012 10:31 am by ngocsieu
» LÀM GIÀU VỚI TÂM THANH TỊNH
Mon Jul 23, 2012 3:44 pm by ngocsieu
» Tình dục trong văn học Việt dưới cách nhìn của đạo lý hồn nhiên và của đạo lý học thuyết
Mon Jul 23, 2012 3:22 pm by ngocsieu
» Bí mật của người giàu nhất trong lịch sử nhân loại !!!
Mon Jul 23, 2012 2:00 pm by ngocsieu
» NHỮNG NGUYÊN TẮC THÀNH CÔNG- KINH THÁNH CHO NGƯỜI KHỞI NGHIỆP
Mon Jul 23, 2012 1:48 pm by ngocsieu
» Phần mềm mindmap 7.0
Fri Jun 29, 2012 9:01 am by tronghung124
» hãy biết ơn đời
Sat Jun 23, 2012 6:59 pm by huany2k
» Đắc Nhân Tâm - Cuốn Sách Hay Nhất Của Mọi Thời Đại
Thu Jun 07, 2012 11:48 pm by stilless
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
Sat Feb 11, 2012 9:54 am by tuquynh
» HÀNH TRÌNH YÊU THƯƠNG - CUỘC THI ẢNH ĐANG THU HÚT CÁC BẠN TRẺ THAM GIA
Thu Dec 01, 2011 11:27 am by Taros
» Hoc tieng Anh tu loidich.com ne
Fri Nov 18, 2011 9:05 am by cao_anh
» làm thế nào để học từ vựng một cách nhanh chóng????
Wed Oct 05, 2011 2:42 pm by evan
» VẬN ĐỘNG TÀI TRỢ
Thu Sep 29, 2011 5:42 pm by Taros
» câu chuyện tình yêu
Sun Sep 25, 2011 6:24 pm by lancers_id94
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 21, 2011 4:33 pm by tuquynh