Bây giờ em mới nhận ra
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bây giờ em mới nhận ra
Cỏ biết rằng mình không phải là một con nhóc dễ thương như cái tên ấy nhưng cỏ vẫn muốn mọi người gọi mình là thế. Và từ lâu, cỏ có thói quen đặt những cái biệt danh thiên nhiên đáng yêu cho những người bạn thân yêu của mình. Đơn giản chỉ vì cỏ cảm thấy khi bên họ, cỏ cũng được bảo vệ và che chở giống như khi khi tồn tại trong thế giới thiên nhiên vậy. Và trong số những người bạn ấy cỏ yêu mến nhất nắng và gió.
Cỏ cảm thấy mình gọi bạn là nắng là đúng. Nắng có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm “chói” một đứa nhóc như nó. Hầu như những điều tốt đẹp nhất mà một đứa con gái muốn có đều hội tụ ở nắng và nó hạnh phúc khi nó là bạn thân của nắng. Cỏ thích nghe nắng kể chuyện vì hầu như những câu chuyện nào của nắng cũng khiến cỏ háo hức giống như lúc đó cỏ đang lạc vào một thế giới khác vậy. Còn những câu chuyện của cỏ thì chỉ bé nhỏ tựa như sự bé nhỏ giữa cỏ và nắng vậy, cỏ quá nhỏ bé. Nhưng thật tuyệt vì nắng luôn hào hứng khi trò chuyện với cỏ.
Điều luôn làm cỏ suy nghĩ đó là gọi bạn là gió có đúng không? Vì như bạn bảo thì bạn chẳng thích được gọi là gió, bởi gió đến và gió sẽ đi, gió không thể ở lại. Bạn không thích thế, bạn muốn ở lại bên những người thân yêu nhất của mình. Thế nhưng bạn vẫn vui khi cỏ gọi bạn là gió vì như thế chứng tỏ rằng cỏ rất yêu mến bạn. Gió rất dịu dàng, mang một chút gì đó lạnh lùng khó hiểu nhưng lại mang cho cỏ một cảm giác được an tòan.
Điều gì sẽ xảy ra khi cỏ chỉ là một cọng cỏ bình thường, chẳng thể là cỏ ba lá mà mọi người hay đi tìm kiếm?
Sẽ là nói dối nếu cỏ không hề rung động khi ở bên gió. Nhưng hoàn toàn là sự thật khi cỏ không hề ghen tị với nắng. Ừ thì mỗi người mỗi vẻ, cứ sống hạnh phúc với những gì mình có, như thế mới không có lỗi với tạo hóa. Cỏ cảm thấy thích thú với suy nghĩ tiến bộ này của mình.
Cỏ thích những thứ “gần như hoàn hảo” giống như ý định làm cầu nối cho nắng và gió. Cứ nghĩ đến viễn cảnh khi nắng và gió là một đôi, cỏ nghĩ sẽ không còn cặp đôi nào hoàn hảo như thế. Nhưng rồi cỏ cảm thấy sờ sợ, sợ một ngày kia mình sẽ là kì đà cản mũi cặp đôi ấy. Và rồi cỏ xua tan ý nghĩ đó ngay, vì khi đó cỏ sẽ “vô tình biến mất” để nhường không gian cho họ.
Nhưng mọi thứ không giống như cỏ dự trù. Có một cái gì đó khiến cho nắng và gió chẳng thể bên nhau. Có lần nắng cười “Nếu cậu cứ mai mối cho gió và tớ thì tớ sẽ giận cậu thật đấy”. Nắng bảo nắng chẳng thể xua đi cái lạnh giá trong tâm hồn của gió. Nắng chỉ mãi là bạn, chia sẻ những điều buồn vui với gió, mãi chẳng thể chia sẻ những điều thầm kín nhất. Nắng là một người cầu toàn, hoặc là hoàn hảo thực sự còn nếu là nửa với thì nắng mãi không thể chấp nhận.
Còn gió thì cứ mãi khó hiểu “Cậu nghĩ rằng nắng và tớ thật sự là perfect couple àh?”. Và rồi gió lặng im, nhìn về xa xăm. Cỏ cảm thấy sợ, sợ những lúc như thế này, khi gió lạnh lùng, nó muốn làm gì đó giúp gió cười nhưng cỏ lại luống cuống, khổ sở hơn cả gió. Bên gió, cỏ có biết bao nhiêu điều muốn kể, dù chỉ là những chuyện không đầu không đuôi hằng ngày của cỏ nhưng rồi tất cả nó kể toàn là về nắng với vẻ mặt hăng hái. Gió im lặng lắng nge và cỏ nghĩ là những điều ấy khiến gió quan tâm.
Ý định mai mối không thành, và cỏ cùng nắng, gió thành bộ ba “không hoàn hảo”. Những thứ không hoàn hảo thì sẽ nhanh chóng biến mất. Cỏ nghĩ vậy khi gió lên đường du học. Không quá bất ngờ nhưng với cỏ, nhưng có gì đó quá hụt hẫng. Nỗi sợ về một ngày nào đó, gió sánh đôi cùng một người hoàn hảo khác và không còn thời gian nhiều cho cỏ như khi cỏ và gió là bạn thân cũng không lớn như nỗi sợ của cỏ bây giờ. Nỗi sợ khi cỏ không còn nhìn thấy gió nữa.
“Tớ và mọi người sẽ nhớ cậu lắm đấy !”. Cỏ buồn rười rượi.
Nhưng gió lại cười như không hề có gì “Sao cậu không bảo rằng cậu sẽ rất nhớ tớ ?”
“Thì có gì khác nhau đâu!”
“Không, khác nhiều lắm đấy…”
Vào vnexpress đọc được bài này buồn buồn và có chút gì đó gần với mình quá, liền cop về lun, mong một ngày nào đó bạn ấy sẽ đọc được...
Cỏ sợ cách gió dùng từ ngữ, sợ rằng cỏ ngộ nhận tình cảm của gió dành cho nó. Bởi với cỏ, dẫu mãi mãi là bạn còn hơn là một tình cảm đặc biệt nào đó nhưng rồi nếu tình cảm ấy không còn thì không thể quay lại tình bạn như ban đầu.
“Mọi người chúc cậu mọi điều tốt lành rồi! Vậy tớ sẽ chúc cậu điều gì khác lạ tí nhé. Tớ chúc cậu tới được mọi nơi mà cậu muốn, giống như không gì ngăn cản được gió vậy”.
“Ừ thì đúng là khác thật. Vì chẳng ai gọi tớ là gió như cậu vậy. Nhưng đừng chúc tớ đi xa thế, lỡ một ngày nào đó cậu yêu tớ thì sao?”
“Cậu yên tâm, không có chuyện đó đâu, hì”.
Rồi gió đi, để lại trong lòng cỏ nhiều điều rối rắm. Cỏ biết mình chẳng thể là cỏ ba lá, chẳng thể nhận được những hạnh phúc lớn lao và cũng không quá hy vọng vào những điều vốn không thể, giống như tình cảm của gió. Chỉ có một điều nó chắc chắn rằng gió sai, đó là “ một ngày nào đó” cỏ yêu gió. Bởi dường như cỏ nhận ra mình yêu gió từ lâu rồi.
Cỏ cảm thấy mình gọi bạn là nắng là đúng. Nắng có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm “chói” một đứa nhóc như nó. Hầu như những điều tốt đẹp nhất mà một đứa con gái muốn có đều hội tụ ở nắng và nó hạnh phúc khi nó là bạn thân của nắng. Cỏ thích nghe nắng kể chuyện vì hầu như những câu chuyện nào của nắng cũng khiến cỏ háo hức giống như lúc đó cỏ đang lạc vào một thế giới khác vậy. Còn những câu chuyện của cỏ thì chỉ bé nhỏ tựa như sự bé nhỏ giữa cỏ và nắng vậy, cỏ quá nhỏ bé. Nhưng thật tuyệt vì nắng luôn hào hứng khi trò chuyện với cỏ.
Điều luôn làm cỏ suy nghĩ đó là gọi bạn là gió có đúng không? Vì như bạn bảo thì bạn chẳng thích được gọi là gió, bởi gió đến và gió sẽ đi, gió không thể ở lại. Bạn không thích thế, bạn muốn ở lại bên những người thân yêu nhất của mình. Thế nhưng bạn vẫn vui khi cỏ gọi bạn là gió vì như thế chứng tỏ rằng cỏ rất yêu mến bạn. Gió rất dịu dàng, mang một chút gì đó lạnh lùng khó hiểu nhưng lại mang cho cỏ một cảm giác được an tòan.
Điều gì sẽ xảy ra khi cỏ chỉ là một cọng cỏ bình thường, chẳng thể là cỏ ba lá mà mọi người hay đi tìm kiếm?
Sẽ là nói dối nếu cỏ không hề rung động khi ở bên gió. Nhưng hoàn toàn là sự thật khi cỏ không hề ghen tị với nắng. Ừ thì mỗi người mỗi vẻ, cứ sống hạnh phúc với những gì mình có, như thế mới không có lỗi với tạo hóa. Cỏ cảm thấy thích thú với suy nghĩ tiến bộ này của mình.
Cỏ thích những thứ “gần như hoàn hảo” giống như ý định làm cầu nối cho nắng và gió. Cứ nghĩ đến viễn cảnh khi nắng và gió là một đôi, cỏ nghĩ sẽ không còn cặp đôi nào hoàn hảo như thế. Nhưng rồi cỏ cảm thấy sờ sợ, sợ một ngày kia mình sẽ là kì đà cản mũi cặp đôi ấy. Và rồi cỏ xua tan ý nghĩ đó ngay, vì khi đó cỏ sẽ “vô tình biến mất” để nhường không gian cho họ.
Nhưng mọi thứ không giống như cỏ dự trù. Có một cái gì đó khiến cho nắng và gió chẳng thể bên nhau. Có lần nắng cười “Nếu cậu cứ mai mối cho gió và tớ thì tớ sẽ giận cậu thật đấy”. Nắng bảo nắng chẳng thể xua đi cái lạnh giá trong tâm hồn của gió. Nắng chỉ mãi là bạn, chia sẻ những điều buồn vui với gió, mãi chẳng thể chia sẻ những điều thầm kín nhất. Nắng là một người cầu toàn, hoặc là hoàn hảo thực sự còn nếu là nửa với thì nắng mãi không thể chấp nhận.
Còn gió thì cứ mãi khó hiểu “Cậu nghĩ rằng nắng và tớ thật sự là perfect couple àh?”. Và rồi gió lặng im, nhìn về xa xăm. Cỏ cảm thấy sợ, sợ những lúc như thế này, khi gió lạnh lùng, nó muốn làm gì đó giúp gió cười nhưng cỏ lại luống cuống, khổ sở hơn cả gió. Bên gió, cỏ có biết bao nhiêu điều muốn kể, dù chỉ là những chuyện không đầu không đuôi hằng ngày của cỏ nhưng rồi tất cả nó kể toàn là về nắng với vẻ mặt hăng hái. Gió im lặng lắng nge và cỏ nghĩ là những điều ấy khiến gió quan tâm.
Ý định mai mối không thành, và cỏ cùng nắng, gió thành bộ ba “không hoàn hảo”. Những thứ không hoàn hảo thì sẽ nhanh chóng biến mất. Cỏ nghĩ vậy khi gió lên đường du học. Không quá bất ngờ nhưng với cỏ, nhưng có gì đó quá hụt hẫng. Nỗi sợ về một ngày nào đó, gió sánh đôi cùng một người hoàn hảo khác và không còn thời gian nhiều cho cỏ như khi cỏ và gió là bạn thân cũng không lớn như nỗi sợ của cỏ bây giờ. Nỗi sợ khi cỏ không còn nhìn thấy gió nữa.
“Tớ và mọi người sẽ nhớ cậu lắm đấy !”. Cỏ buồn rười rượi.
Nhưng gió lại cười như không hề có gì “Sao cậu không bảo rằng cậu sẽ rất nhớ tớ ?”
“Thì có gì khác nhau đâu!”
“Không, khác nhiều lắm đấy…”
Vào vnexpress đọc được bài này buồn buồn và có chút gì đó gần với mình quá, liền cop về lun, mong một ngày nào đó bạn ấy sẽ đọc được...
Cỏ sợ cách gió dùng từ ngữ, sợ rằng cỏ ngộ nhận tình cảm của gió dành cho nó. Bởi với cỏ, dẫu mãi mãi là bạn còn hơn là một tình cảm đặc biệt nào đó nhưng rồi nếu tình cảm ấy không còn thì không thể quay lại tình bạn như ban đầu.
“Mọi người chúc cậu mọi điều tốt lành rồi! Vậy tớ sẽ chúc cậu điều gì khác lạ tí nhé. Tớ chúc cậu tới được mọi nơi mà cậu muốn, giống như không gì ngăn cản được gió vậy”.
“Ừ thì đúng là khác thật. Vì chẳng ai gọi tớ là gió như cậu vậy. Nhưng đừng chúc tớ đi xa thế, lỡ một ngày nào đó cậu yêu tớ thì sao?”
“Cậu yên tâm, không có chuyện đó đâu, hì”.
Rồi gió đi, để lại trong lòng cỏ nhiều điều rối rắm. Cỏ biết mình chẳng thể là cỏ ba lá, chẳng thể nhận được những hạnh phúc lớn lao và cũng không quá hy vọng vào những điều vốn không thể, giống như tình cảm của gió. Chỉ có một điều nó chắc chắn rằng gió sai, đó là “ một ngày nào đó” cỏ yêu gió. Bởi dường như cỏ nhận ra mình yêu gió từ lâu rồi.
yen"._."linh- Thành viên tích cực
- Tổng số bài gửi : 534
Điểm : 1180
Được cám ơn : 5
Join date : 05/10/2009
Age : 36
Đến từ : Phú Thọ
Re: Bây giờ em mới nhận ra
Có một hạt đậu cô đơn trên mảnh đất khô cằn không có mưa, nó cô đơn như thế hầu như suốt cả cuộc đời mình mặc dù chung quanh nó hàng ngày vẫn có người bạn như gió, nắng, đất an ủi nó. Nó quyết định chọn màu áo đen khô khốc, tẻ nhạt, nhăn nhúm khoát lên mình, đó chính là hạt đậu đen. Bởi nó đã trải qua nhiều chuyện buồn, cảm thấy an phận, tự thu mình vì những gì đau buồn đã xảy ra với nó và nó dần trở thành một hạt đậu đen khô khốc, nhăn nhúm.
Và rồi một ngày nọ cơn gió vô tình đem đến vùng đất có hạt đậu đen ấy một cơn mưa bất chợt. Cơn mưa rào lạ lẫm với hạt đậu đen khô khốc, đơn độc một mình trên mảnh đất ấy và quyết định tìm hiểu nó.
Mưa nhẹ nhàng lất phất những hạt mưa phùn vừa dịu dàng, ân cần, như sợ làm hạt đậu vỡ, cứ thế ngày này qua ngày nọ, mưa cố gắng tìm hiểu, vổ về, an ủi hạt đậu. Vùng đất khô cằn ấy đã thấm đẫm những dòng nước mát đã trở nên hồi sinh, tuy nhiên chỉ có hạt đậu vẫn cứng đầu vẫn giữ áo màu đen khô khốc xấu xí đó trên người, không chịu cởi bỏ để trở thành mầm cây.
Đã 12 ngày rồi, mưa vẫn cố gắng tìm hiểu nó bằng những giọt mưa phùn, nó thì cứng đầu và bộc phát thẳng thừng nói những lời chân thật tự đáy lòng. Nó không ngờ đã làm cho mưa giận suốt 2 ngày, mưa không mưa trên vùng đất đó nữa, mưa im lặng và lạnh lùng.
Nó nhận ra mình đã sai, và tự trút bỏ lớp áo đen đó để đón nhận những gì đẹp nhất xung quanh đang diễn ra hằng ngày mà nó chưa biết đến, như cơn mưa đã từng khuyên trước đó. Nó đã lên nhú lên thành mầm, mưa vẫn chưa đến, nó day dứt và mọc lên một mầm lá non nhỏ, cố gắng vươn lên để tìm mưa. Nó đã nhìn thấy mưa đang ẩn mình trong đám mây kia, nó gửi vào gió những lời xin lỗi chân thành nhờ gió đem đến đám mây.
Nó chờ đợi sự hồi âm dù chỉ là nhỏ nhất và mây cũng đã hồi âm nhưng bằng những giọt mưa lạnh ngắt, nó buồn nó nghĩ chắc là mưa chưa đọc hết những lời nó viết và vẫn cố gắng gửi vào gió những lời chân thành nhất, những tâm tư trăn trở của nó để mưa có thể thấu hiểu được tấm lòng của nó, cũng như những điều sâu kín tận đáy lòng mà nó cố giữ chặt trong suốt thời gian dài, không cho ai biết. Và cuối cùng mưa cũng đã hiểu và đáp lại bằng những giọt mưa xuân ấm áp.
Hạt đậu rất vui và quyết định vươn lên thành một chồi cây mạnh mẽ, không ai còn thấy lớp áo đen kia nữa cả, bạn bè xung quanh nó - gió, đất, nắng - ai cũng ngạc nhiên về điều này: Bây giờ nó không còn gọi là đậu nữa mà là mầm cây đậu đen.
Từng ngày từng ngày thân mầm mọc dài ra một tí, thân trắng muốt với những chiếc lá xanh bé xíu xíu vươn lên đón cuộc sống mới, đón nhận những điều thú vị xung quanh. Nó thấy cuộc sống có những âm thanh, những hình ảnh, những bạn bè mới như kiến, hạt bụi, hạt phấn v.v…. rất đáng yêu mà từ trước nó không nhận thấy. Bởi bên cạnh nó có những giọt mưa phùn hằng ngày tâm sự chia sẻ cùng nó.
Nó cứ thể vô tư bộc bạch những cảm xúc, những suy nghĩ hằng ngày mà nó cảm nhận được, và mưa cũng nhẹ nhàng bên cạnh lắng nghe nó. Nó cứ nghĩ rằng mưa sẽ làm bạn với nó mãi mãi. Nhưng đến một ngày mưa nhẹ nhàng bảo nó là mưa bận một tí không thể nghe nó tâm sự, nó tin và chờ mưa rảnh để nghe nó nói.
Nó chờ 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày…. rồi 1 tuần, thậm chí đã một tháng nhưng không thấy mưa ghé qua, mặc dù thi thoảng nó vẫn nhờ gió gửi vài lời hỏi thăm và mưa vẫn trả lời nhưng rất ngắn gọn.
Nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó thắc mắc tự hỏi trong lòng với rất nhiều câu hỏi mà không dám nói: Nó có lỡ lời không? Nó có vô tâm, vô tư không quan tâm đến cảm nhận của mưa không? Mưa có gặp chuyện buồn hay chuyện gì khó nói chăng?... Hàng tá câu hỏi cứ lờn vờn trong tâm trí nó khiến nó buồn buồn, bồn chồn, day dứt không nguôi. Nó quyết định tìm hiểu sự thật dù cho rằng sự thật đó rất buồn.
Nó gửi chiếc lá bay theo cùng gió đến đám mây kia nơi mà mưa đang trú. Nó hồi hộp, bồn chồn cảm xúc lẫn lộn khi sắp gặp được mưa bởi chưa bao giờ nó gặp trực tiếp mưa.
Nó gặp mưa vui, buồn buồn xen lẫn, nó chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Mưa không nói nhiều, không trả lời trực tiếp những câu hỏi của gió, mưa nhìn nơi xa xăm, nói những câu bâng quơ. Nó thất vọng không muốn hỏi thêm, vì hỏi thêm nữa mưa cũng sẽ không nói. Nó có thể tự hiểu nó chỉ là cây đậu đen sống cố định nơi vùng đất ấy, còn mưa không dừng lại nơi nó mà còn bay theo gió đến những vùng đất khác tìm kiếm sự hoàn hảo mà trong lòng mưa đã có mẫu người hoàn hảo từ lâu. Nó buồn nhưng nó sẽ quyết định không buồn lâu bởi nó đã gặp quá nhiều chuyện buồn, tâm hồn có thể chai sạn từ đây, cũng như nó không muốn những người xung quanh buồn vì nó. Vẫn còn những mảnh đời cần sự giúp đỡ của nó.
Một ngày gió lạnh cuối tháng 10, nó nhớ…… da diết.
Và rồi một ngày nọ cơn gió vô tình đem đến vùng đất có hạt đậu đen ấy một cơn mưa bất chợt. Cơn mưa rào lạ lẫm với hạt đậu đen khô khốc, đơn độc một mình trên mảnh đất ấy và quyết định tìm hiểu nó.
Mưa nhẹ nhàng lất phất những hạt mưa phùn vừa dịu dàng, ân cần, như sợ làm hạt đậu vỡ, cứ thế ngày này qua ngày nọ, mưa cố gắng tìm hiểu, vổ về, an ủi hạt đậu. Vùng đất khô cằn ấy đã thấm đẫm những dòng nước mát đã trở nên hồi sinh, tuy nhiên chỉ có hạt đậu vẫn cứng đầu vẫn giữ áo màu đen khô khốc xấu xí đó trên người, không chịu cởi bỏ để trở thành mầm cây.
Đã 12 ngày rồi, mưa vẫn cố gắng tìm hiểu nó bằng những giọt mưa phùn, nó thì cứng đầu và bộc phát thẳng thừng nói những lời chân thật tự đáy lòng. Nó không ngờ đã làm cho mưa giận suốt 2 ngày, mưa không mưa trên vùng đất đó nữa, mưa im lặng và lạnh lùng.
Nó nhận ra mình đã sai, và tự trút bỏ lớp áo đen đó để đón nhận những gì đẹp nhất xung quanh đang diễn ra hằng ngày mà nó chưa biết đến, như cơn mưa đã từng khuyên trước đó. Nó đã lên nhú lên thành mầm, mưa vẫn chưa đến, nó day dứt và mọc lên một mầm lá non nhỏ, cố gắng vươn lên để tìm mưa. Nó đã nhìn thấy mưa đang ẩn mình trong đám mây kia, nó gửi vào gió những lời xin lỗi chân thành nhờ gió đem đến đám mây.
Nó chờ đợi sự hồi âm dù chỉ là nhỏ nhất và mây cũng đã hồi âm nhưng bằng những giọt mưa lạnh ngắt, nó buồn nó nghĩ chắc là mưa chưa đọc hết những lời nó viết và vẫn cố gắng gửi vào gió những lời chân thành nhất, những tâm tư trăn trở của nó để mưa có thể thấu hiểu được tấm lòng của nó, cũng như những điều sâu kín tận đáy lòng mà nó cố giữ chặt trong suốt thời gian dài, không cho ai biết. Và cuối cùng mưa cũng đã hiểu và đáp lại bằng những giọt mưa xuân ấm áp.
Hạt đậu rất vui và quyết định vươn lên thành một chồi cây mạnh mẽ, không ai còn thấy lớp áo đen kia nữa cả, bạn bè xung quanh nó - gió, đất, nắng - ai cũng ngạc nhiên về điều này: Bây giờ nó không còn gọi là đậu nữa mà là mầm cây đậu đen.
Từng ngày từng ngày thân mầm mọc dài ra một tí, thân trắng muốt với những chiếc lá xanh bé xíu xíu vươn lên đón cuộc sống mới, đón nhận những điều thú vị xung quanh. Nó thấy cuộc sống có những âm thanh, những hình ảnh, những bạn bè mới như kiến, hạt bụi, hạt phấn v.v…. rất đáng yêu mà từ trước nó không nhận thấy. Bởi bên cạnh nó có những giọt mưa phùn hằng ngày tâm sự chia sẻ cùng nó.
Nó cứ thể vô tư bộc bạch những cảm xúc, những suy nghĩ hằng ngày mà nó cảm nhận được, và mưa cũng nhẹ nhàng bên cạnh lắng nghe nó. Nó cứ nghĩ rằng mưa sẽ làm bạn với nó mãi mãi. Nhưng đến một ngày mưa nhẹ nhàng bảo nó là mưa bận một tí không thể nghe nó tâm sự, nó tin và chờ mưa rảnh để nghe nó nói.
Nó chờ 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày…. rồi 1 tuần, thậm chí đã một tháng nhưng không thấy mưa ghé qua, mặc dù thi thoảng nó vẫn nhờ gió gửi vài lời hỏi thăm và mưa vẫn trả lời nhưng rất ngắn gọn.
Nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó thắc mắc tự hỏi trong lòng với rất nhiều câu hỏi mà không dám nói: Nó có lỡ lời không? Nó có vô tâm, vô tư không quan tâm đến cảm nhận của mưa không? Mưa có gặp chuyện buồn hay chuyện gì khó nói chăng?... Hàng tá câu hỏi cứ lờn vờn trong tâm trí nó khiến nó buồn buồn, bồn chồn, day dứt không nguôi. Nó quyết định tìm hiểu sự thật dù cho rằng sự thật đó rất buồn.
Nó gửi chiếc lá bay theo cùng gió đến đám mây kia nơi mà mưa đang trú. Nó hồi hộp, bồn chồn cảm xúc lẫn lộn khi sắp gặp được mưa bởi chưa bao giờ nó gặp trực tiếp mưa.
Nó gặp mưa vui, buồn buồn xen lẫn, nó chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Mưa không nói nhiều, không trả lời trực tiếp những câu hỏi của gió, mưa nhìn nơi xa xăm, nói những câu bâng quơ. Nó thất vọng không muốn hỏi thêm, vì hỏi thêm nữa mưa cũng sẽ không nói. Nó có thể tự hiểu nó chỉ là cây đậu đen sống cố định nơi vùng đất ấy, còn mưa không dừng lại nơi nó mà còn bay theo gió đến những vùng đất khác tìm kiếm sự hoàn hảo mà trong lòng mưa đã có mẫu người hoàn hảo từ lâu. Nó buồn nhưng nó sẽ quyết định không buồn lâu bởi nó đã gặp quá nhiều chuyện buồn, tâm hồn có thể chai sạn từ đây, cũng như nó không muốn những người xung quanh buồn vì nó. Vẫn còn những mảnh đời cần sự giúp đỡ của nó.
Một ngày gió lạnh cuối tháng 10, nó nhớ…… da diết.
yen"._."linh- Thành viên tích cực
- Tổng số bài gửi : 534
Điểm : 1180
Được cám ơn : 5
Join date : 05/10/2009
Age : 36
Đến từ : Phú Thọ
Similar topics
» Con đường Tìm lại chính mình! – Bốn giai đoạn phản ứng trước sự thay đổi: Bất ngờ - Rút về phòng thủ - Nhận thức – Chấp nhận và thích ứng!
» Chữ Nhẫn!
» Chữ Nhẫn
» Cho và Nhận
» Chữ “Tâm” và “Nhẫn”!
» Chữ Nhẫn!
» Chữ Nhẫn
» Cho và Nhận
» Chữ “Tâm” và “Nhẫn”!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Wed May 28, 2014 1:56 pm by sachhaystore
» Đăng kí làm thành viên CLB Đọc Sách
Fri Dec 14, 2012 3:38 pm by vuongthihoan18
» noi dung buoi sinh hoat 12-12
Thu Aug 23, 2012 8:27 pm by Newstar_vcu
» Hội thảo Đọc sách thời đại công nghệ số- giao lưu với tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng
Thu Aug 09, 2012 4:16 pm by ngocsieu
» Thái Hà Books tổ chức ngày hội "Đọc sách miễn phí"
Thu Aug 09, 2012 4:08 pm by ngocsieu
» Người nam châm- Cuốn sách có sức nặng ghê gớm
Sat Jul 28, 2012 10:31 am by ngocsieu
» LÀM GIÀU VỚI TÂM THANH TỊNH
Mon Jul 23, 2012 3:44 pm by ngocsieu
» Tình dục trong văn học Việt dưới cách nhìn của đạo lý hồn nhiên và của đạo lý học thuyết
Mon Jul 23, 2012 3:22 pm by ngocsieu
» Bí mật của người giàu nhất trong lịch sử nhân loại !!!
Mon Jul 23, 2012 2:00 pm by ngocsieu
» NHỮNG NGUYÊN TẮC THÀNH CÔNG- KINH THÁNH CHO NGƯỜI KHỞI NGHIỆP
Mon Jul 23, 2012 1:48 pm by ngocsieu
» Phần mềm mindmap 7.0
Fri Jun 29, 2012 9:01 am by tronghung124
» hãy biết ơn đời
Sat Jun 23, 2012 6:59 pm by huany2k
» Đắc Nhân Tâm - Cuốn Sách Hay Nhất Của Mọi Thời Đại
Thu Jun 07, 2012 11:48 pm by stilless
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
Sat Feb 11, 2012 9:54 am by tuquynh
» HÀNH TRÌNH YÊU THƯƠNG - CUỘC THI ẢNH ĐANG THU HÚT CÁC BẠN TRẺ THAM GIA
Thu Dec 01, 2011 11:27 am by Taros
» Hoc tieng Anh tu loidich.com ne
Fri Nov 18, 2011 9:05 am by cao_anh
» làm thế nào để học từ vựng một cách nhanh chóng????
Wed Oct 05, 2011 2:42 pm by evan
» VẬN ĐỘNG TÀI TRỢ
Thu Sep 29, 2011 5:42 pm by Taros
» câu chuyện tình yêu
Sun Sep 25, 2011 6:24 pm by lancers_id94
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 21, 2011 4:33 pm by tuquynh